Năm 15 tuổi, anh Hưng bắt đầu đi ghebiển, nhưng nhiều lần anh lên cơn động kinh nên phải nghỉ việc. Năm 2005, anhHưng bất ngờ bị xe chở hàng đâm vào và bị thương ở chân. Do vết thương của anhbị nhiễm trùng hoại tử phải cưa mất một chân. Bất hạnh càng dồn dập hơn sau đókhi anh bị cơn tai biến thêm một cánh tay không thể cử động bình thường. Từ mộtthanh niên khỏe mạnh, có biết bao ước mơ bỗng chốc tan biến tất cả, anh Hưngchỉ muốn buông xuôi và bỏ quên cả cuộc đời. Tưởng chừng nỗi đau thân xác vàtinh thần sẽ đánh gục chàng thanh niên 22 tuổi này. Thế nhưng, nhờ vào tìnhthương của mẹ và người thân, luôn cận kề chăm sóc, động viên, anh Hưng gượngdậy chiến đấu với số phận. Sau hai năm ở nhà dưỡng bệnh, anh Hưng dần khỏe lạivà chấp nhận cuộc đời tàn tật. Nhưng anh không muốn sống dựa vào người khác. Đilại khó khăn, nhưng không đủ điều kiện để mua phương tiện. Hiểu được hoàn cảnhcủa anh, HBTBNN Kiên Giang tặng chiếc xe lắc để anh làm phương tiện mưu sinh.“Được tặng chiếc xe lắc, tôi như hồi sinh. Niềm vui không thể tả xiết, tôi bắtđầu đi bán vé số, hòa nhập lại với cộng đồng. Chiếc xe là đôi chân mới của tôi.Cũng nhờ nó, mà cuộc sống tôi ngày càng được cải thiện và ổn định hơn”, anhHưng bộc bạch. Mỗi ngày anh Hưng bán vé số tiền lãi chỉ khoảng 70.000 đồng. Anhchi tiêu rất tiết kiệm, nhưng số tiền ủng hộ cho Hội lúc nào cũng đầy đủ và đềuđặn. Anh Hưng chia sẻ: “Dù số tiền không lớn, nhưng nếu mỗi người góp vào mộtchút và nhiều người làm như vậy sẽ có khả năng giúp đỡ được người gặp hoạn nạn.Hơn hết, việc làm tuy nhỏ nhưng tôi thấy có ý nghĩa và đem lại nhiều niềm vuicho tôi”. Mỗi ngày anh Hưng chỉ ăn gói xôi lót dạ, nếu gặp những người già tàntật, mù lòa anh sẵn sàng mua cho họ thức ăn ngon hay cho vài chục ngàn đồng đểgiúp các cụ qua cơn đói. Có khi anh được nhà hảo tâm tặng gạo, anh Hưng liềnchia sẻ lại cho những gia đình khó khăn, đói kém hơn mình. Bao năm qua, trênchiếc xe lắc cũ kỹ, anh Hưng vẫn sống lạc quan, được nhiều người yêu mến bởitấm lòng nhân hậu.
Anh Trịnh Quốc Hưng, bán vé số mưu sinh và ủnghộ HBTBNN Kiên Giang, giúp đỡ cho người nghèo.
Cũng từng hỗ trợ Hội 100.000đồng/tháng, anh Lê Minh Tú (28 tuổi), hẻm 268, đường Quang Trung, phường VĩnhQuang (TP. Rạch Giá) cũng là một tấm gương về người có trái tim nhân hậu. Cáchđây 7 năm, anh Tú là chàng trai khỏe mạnh, làm nghề thợ hồ để lo cho gia đình.Tuy cuộc sống vất vả, nhưng cũng nhiều hứa hẹn. Thế nhưng, cuộc đời anh trở nênbất hạnh trong lần té giàn giáo khi đang làm việc. Sau khi điều trị, anh trởlại cuộc sống bình thường. Nhưng anh đâu biết trong tai nạn đó, cột sống anh bịchấn thương và chảy tủy sống. Hơn năm sau, anh Tú phát bệnh, hai chân không điđược và mất trí nhớ. Gia đình anh rơi vào hoàn cảnh rất khó khăn, phải chạy vạykhắp nơi để điều trị. Sau 8 tháng, anh Tú hồi phục dần trí nhớ nhưng anh đãhoàn toàn mất đi đôi chân khỏe mạnh. Anh Tú tuyệt vọng, khi tuổi đời còn quátrẻ phải chịu số phận không may. Nhờ tình thường của gia đình, những nhà hảotâm giúp anh đứng dậy dù phải đi bằng đôi nạng gỗ. Anh bắt đầu đi bán vé số đểlo cho gia đình. Năm 2008, anh Tú được HBTBNN Kiên Giang tặng chiếc xe lắc. “Với hoàn cảnhcủa tôi được Hội tặng chiếc xe lắc như cho tôi lại đôi chân khỏe mạnh. Tôi rấtvui mừng và quyết tâm vượt qua thử thách, sống tốt và lạc quan”, anh Tú xúcđộng. Năm 2009, sau khi trang trải chi phí cho gia đình, anh Tú tiết kiệm100.000 đồng/tháng hỗ trợ lại cho Hội. “Tuy cuộc sống còn nhiều thiếu thốn,nhưng tôi rất vui khi mình có thể chia sẻ những khó khăn với người khác”, anhTú tâm sự. Kéo dài hơn một năm, anh Tú không may bị té gãy xương và phải mổ cộtsống trở lại. Anh Tú dường như không thể sống nỗi, nhưng nhờ vào vòng tay nhânái của mọi người một lần nữa anh Tú vượt qua số phận của mình. Hiện tại anh vẫnbán vé số để lo cho cha già. “Tuy tôi chưa đủ khả năng ủng hộ lại cho Hội,nhưng trong một ngày gần đây, tôi mong mình khỏe hơn để tiếp tục nối lại nhịpcầu với Hội khi kinh tế được ổn định hơn”, anh Tú hy vọng. Nhìn vào khuôn mặtvui vẻ, nụ cười rạng rỡ của anh không ai nghĩ anh Tú đã trải qua những đau khổvà mất mát.
Anh Lê Minh Tú, bán vé số để lo cho gia đình
Hoàn cảnh còn nhiều khó khăn nhưng những người như anh Hưng, anh Tú vẫn không quêngiúp đỡ những hoàn cảnh bất hạnh hơn mình. Bởi các anh có một trái tim nhânhậu, biết thương yêu và san sẻ. Phải chăng những người có cuộc sống tốt hơn nênmở rộng tấm lòng để tình người với người sẽ xoa dịu những nỗi đau.